Lời bài hát
của nhạc sĩ Hoàng Vân ngân vang lên từ loa phóng thanh càng làm cho tôi
lâng lâng một cảm giác thật khó tả. Phải chăng không phải chỉ riêng tôi mà tất
cả những người Thầy , người Cô đều có giác này?
Tháng 11- Tháng tri ân những người làm nghề giáo, tháng mà chúng ta
cảm thấy rạo rực và không đỗi tự hào.
Ai đã từng đứng trên bục giảng
dù ít hay nhiều vẫn có một suy nghĩ : Dạy học là một nghề khó và đôi khi
đem lại cho ta sự mệt mỏi. Đôi khi nó còn là một sự chán nản, bởi vẫn còn đâu
đây những học sinh lười học hay hỗn láo.
Đôi khi còn áp lực từ công việc...Thậm chí còn
thiệt thòi khi không được đưa con đến tựu trường, không được đưa con đến những
ngày quan trọng. Nhưng đó chỉ là những nỗi buồn thoáng qua bởi quanh chúng ta
có rất nhiều sự tin yêu, kính trọng của các thế hệ học trò. Ta có thể bắt gặp học
trò của ta khắp nơi, với những ánh mắt sáng lấp lánh, những nụ cười tươi và những
vòng tay lễ phép cúi xuống: “Em chào cô ạ!”. Trong cuộc sống xô bồ vội vã, đâu đây vẫn còn những tin nhắn, những
cuộc điện thoại: Cô có khỏe không? Cô vẫn dạy trường cũ chứ v.v.v Ta lại có cảm
giác tự hào, hạnh phúc vì thấy mình vẫn còn quan trọng trong cuộc sống của trẻ
hôm nay.
Hạnh phúc nhất là khi đâu đây vẫn còn những câu nói tuy bông đùa nhưng vẫn mang
tính nhân văn: Cho Cô mua trước để Cô đi dạy hay là bán rẻ cho Cô Giáo... Hạnh
phúc nhiều khi gặp nhiều phụ huynh vẫn chào: Cô à!
Mọi người thường hay ví người giáo viên như người
lái đò chở khách sang sông. Khách lên bờ có mấy ai ngoảnh lại, chỉ có người lái
đò vẫn dõi trông theo. Tôi lại nghĩ khác. Trên bến sông đời, người khách có thể
chẳng mấy ai nhớ đến người lái đò nhưng trên bến sông tri thức thì các em học
sinh dễ mấy ai quên, bởi lẽ những tri thức do người thầy giáo mang lại cho học
sinh sẽ trở thành hành trang để các em mang theo suốt cả cuộc đời mình. Các em
sẽ không quên hình ảnh người thầy, người cô ,bởi lẽ, người thầy giáo không chỉ
đơn thuần là người truyền đạt tri thức, trí tuệ mà còn đem đến cho học sinh những
niềm vui, tình thương yêu và kĩ năng sống. Thử hỏi có nghề nghiệp nào vinh dự,
tự hào, hạnh phúc như nghề dạy học không?
“ Em đi gieo hạt
giống đẹp bao tâm hồn
Noi gương anh
hùng cách mạng chiếu sáng ngời
Tuổi trẻ bên em
là tương lai Tổ quốc
Lớn lên trong
trái tim quê hương Việt Nam.”
Xin khép lại bằng câu hát trong bài hát “Bài ca
người giáo viên nhân dân” - đó cũng là lời tri ân đến các Thầy Cô đang ươm mầm
và nuôi dưỡng các thế hệ học sinh hãy vượt qua tất cả bởi chúng ta là những người chiến sĩ văn hóa.