Trong tất cả chúng ta ai cũng từng có ước mơ sau này trở thành một ai đấy hoặc một người nào đấy. Ước mơ khi còn nhỏ sẽ khác ước mơ của hiện tại nhưng có lẽ trên con đường trưởng thành của mỗi người chúng ta lại luôn tìm kiếm phần còn lại của chính mình đã từng mong ước. Để đạt được ước mơ bạn phải đánh đổi, hy sinh rất nhiều thứ và không có điều ước nào trở thành hiện thực nếu bạn chỉ ngồi đấy và ước thôi. Ước mơ không dễ để đạt được chính vì vậy rất nhiều lúc bạn muốn buông bỏ, rất nhiều lúc vì mưu sinh bạn bỏ qua ước mơ của mình. Với mong muốn tiếp thêm động lực và sức mạnh cho những ai đang bế tắc trong cuộc sống, muốn buông bỏ ước mơ của mình. Và có một câu nói: “Kẻ khốn cùng nhất trên thế giới này không phải là người không một đồng xu dính túi mà là kẻ không có nổi một ước mơ”

Mỗi người chúng ta
ai cũng có ước mơ có thể đó là những nhu cầu bình thường trong sinh hoạt hằng
ngày, nhưng cũng có thể đó là những khát khao những hoài bão,và những kế hoạch
trong tương lai. Các anh chị, các bạn và trong đó có tôi ai ai cũng có rất... rất
nhiều ước mơ. Có bạn ước mơ sau này mình là một cô giáo, có bạn lại ước mơ làm
bác sĩ..
Vâng một lãnh tụ Hồ
Chí minh vĩ đại, một đại tướng Võ Nguyên Giáp làm cả thế giới phải thán phục về
tài dụng binh của mình....Vậy thử hỏi ai trong chúng ta lại không một lần ước
mơ được như thế.
Vậy ước mơ là gì? Ước mơ để
làm gì? Ước mơ chính là con đường danh vọng, là sức sống của tâm hồn và cũng là
ngôi sao chỉ đường cho bạn đi đến thành công, hơn nữa, ước mơ còn để ta xác định
được mục tiêu và nhận được những điều ý nghĩa của từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Tuy nhiên, trên con đường đi đến thành công, bạn sẽ gặp không ít khó khăn và thử
thách. Để tăng thêm động lực và niềm tin để thực hiện những ước mơ của mình
Kính mời quí thầy cô, quí vị phụ huynh, các anh chị và các bạn học sinh
hãy tìm đọc cuốn sách “Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ” để biết được điều gì đem lại
thành công nhé!
Nội dung cuốn sách “ Đừng
bao giờ từ bỏ ước mơ” kể về những điều mắt thấy tai nghe của tác giả.
“Đừng bao giờ từ bỏ ước
mơ” được trích từ tuyển tập của hạt giống tâm hồn do Nhà xuất bản tổng hợp
thành phố Hồ Chí Minh phát hành. Cuốn sách có 138 trang, có nhiều bài cho ta
danh ngôn có ý nghĩa. Cuốn sách như một quyển cẩm nang sống để vững bước tương
lai. Cuốn sách nói về những câu chuyện của những con người dũng cảm đối đầu với
thử thách và nghịch cảnh cuộc sống và quyết sẽ không từ bỏ ước mơ của mình như: Âm thanh của sự kiên trì, Cậu bé
hái sao, Điều kỳ diệu của niềm tin, Nỗ lực có giá trị nhất, Đôi mắt của tâm hồn,
Nhà văn tí hôn, Hãy tin vào chính mình, Con đường dẫn đến thành công, Chiếc
chân giả và cuộc hành trình...
Cuốn sách này đều phù hợp cho mọi lứa tuổi đặc biệt là lứa tuổi học
trò của chúng ta. Khi cầm quyển sách trên tay bạn sẽ bị lôi cuốn theo những
tình tiết hấp dẫn, bi kịch rồi lại giải quyết ổn thỏa từ ước mơ của mình và một
kết thúc có hậu để ta noi gương.
Ước mơ thuộc về tương lai mà mỗi học sinh chúng ta sống vì tương lai, vậy tại
sao chúng ta không cố gắng học tập và phấn đấu vì ước mơ của mình để chạm đến
thành công. Thành công bắt đầu từ suy nghĩ “Dám ước mơ”. Chúng ta dám ước
mơ dám nghĩ khác và vượt khỏi hạn hẹp của cuộc sông để thực
hiện bằng được ước mơ của mình.
Cuộc sống có quá nhiều ước mơ, có những ước mơ trở thành sự thật, và có những ước
mơ cũng mãi mãi là ước mơ thôi. Nhưng chúng ta hãy cảm nhận những ước mơ ngay
trong chính con người mình và học cách để nuôi dưỡng nó và biến nó thành sự thật.
Trong xã hội chúng ta có rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn nhưng họ luôn có
một khát vọng sống, có hoài bão... đó là một mục tiêu là nguồn động lực để họ
tiếp tục sống và vươn lên. Như những người khuyết tật họ đã
quên đi mình bị gì? Họ đã dùng đến ước mơ để góp phần xây dựng đất
nước như thấy Nguyễn Ngọc Kí… Cũng như có một cậu bé bị mất đi đôi chân nhưng vẫn
có ước mơ là sẽ hái được những ngôi sao trên bầu trời mà người ta thường gọi là
nhảm nhí. Để biết được câu chuyện xảy ra như thế nào? Hãy cùng tôi lắng
nghe câu chuyện “Cậu bé hái sao” được trính từ “Đừng bao giờ từ bỏ Uớc Mơ”.“Tôi
làm tiếp viên hàng không đã hơn mười năm. Hôm nay là ngày nghỉ phép, và cũng là
lần đầu tiên tôi làm hành khách trên chiếc máy bay của mình. Máy bay rời đường
băng cất cánh. Ngả người trên ghế, tôi với tay lấy một tờ tạp chí đọc lướt qua
vài trang và nhìn xung quanh. Ngồi bên cạnh tôi là một bà cụ khoảng bảy mươi và
một cậu bé độ chừng tám tuổi không rất dễ thương và thông minh. Vốn yêu trẻ,
tôi nở nụ cười chào thân thiện. Cậu bé chào đáp lại và giới thiệu tên mình là
Bradley. Sau vài phút trò chuyện, tôi bắt đầu bị thu hút bởi đôi mắt trong veo
của cậu bé.
- Đây là lần đầu tiên cháu
đi máy bay. Cháu sợ đi máy bay lắm cô ạ! Bradley thân thiện nhìn tôi.
- Đi máy bay dễ như ăn
bánh thôi mà! Với thói quen nghề nghiệp, tôi trấn an cậu bé
-
Đó là một trong những công việc dễ dàng nhất. Cháu đã bao giờ đi tàu lượn chưa,
Bradley?
- Cháu mê lắm!
- Vậy cháu có dám buông
tay ra không?
- Dạ có, cháu thích như thế
lắm! Bradley cười khúc khích.
- Thế cháu có bao giờ được
ngồi phía trước chưa? Tôi hỏi, mặt làm ra vẻ sợ hãi.
- Có chứ, lần nào cháu
cũng cố ngồi trên hàng ghế đầu cho bằng được!
- Cháu không sợ à? Bradley
lắc đầu đầy vẻ tự hào.
- Vậy thì bay như thế này
đâu có thấm gì so với đi tàu lượn. Cô chẳng dám đi tàu lượn như cháu, vậy mà cô
có sợ đi máy bay chút nào đâu!
Bradley nở một nụ cười:
- Thật không cô?
Tôi gật đầu, cố để cậu bé
nhận thấy cậu còn dũng cảm hơn tôi. Máy bay rời khỏi đường bằng và bắt đầu cất
cánh. Bà cụ ngồi cạnh gọi cậu bé cùng nhìn ra ô kính nhỏ:
- Cháu yêu của bà, cháu có
ước mơ gì không?
- Cháu chỉ ước được đôi
chân của bạn Tracy để đi bất cứ nơi nào cháu muốn!
- Ồ, bà cũng sẽ ước điều
đó cho cháu. Nhưng cháu hãy nhìn xem, cháu vẫn có thể bay lên bầu trời cơ mà?
Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai bà cháu những vẫn chưa hiểu họ đang
nói gì.
Cậu bé nói với bà:
- Thế thì cháu sẽ hái được
những chòm sao và cưỡi trên những đám mấy kia phải không bà?
Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay
về phía những đám mây xanh đang bồng bềnh trôi, và dường như cậu đã quên mất nỗi
sợ hãi ban nãy. Bradley thích thú nhìn ra cửa sổ và bắt đầu miêu tả những gì cậu
nhìn thấy bên ngòai. Cậu tưởng tượng đám mấy này trông như một nàng bướm xinh xắn,
còn đám mây kia giống một chú ngựa con. Rồi cậu xin phép đi vệ sinh. Tôi đứng dậy
để cậu bước ra lối đi. Lúc đó tôi mới nhận thấy đôi chân bị tật của cậu bé.
Bradley chậm chạp di chuyển đến nhà vệ sinh và khi quay trở lại, cậu giải
thích:
- Cháu bị loạn dưỡng cơ bắp.
Chị cháu còn nặng hơn cháu nữa đấy! Bây giờ chị ấy phải ngồi xe lăn…
Tôi lặng đi.
Máy
bay cũng bắt đầu hạ cánh và chúng tôi chia tay nhau.
Tối hôm đó, tôi ngẫm nghĩ
rất lâu về câu chuyện của hai bà cháu. Gần mười năm “bay lượn” trên bầu trời
nhưng chưa một lần tôi thả ước mơ của mình ra khỏi ô cửa, chưa từng muốn “cưỡi
mây” và “hái những chòm sao”, dù đôi chân tôi không hề bị tật nguyền.
Vậy từ câu chuyện đó các bạn
đã rút ra điều gì cho ước mơ của mình.
Các bạn hãy cùng nhau sống
thật với thực tế và luôn dám ước mơ dám thực hiện các bạn nhé! Điều mà tác giả muốn truyền đạt ở trong cuốn sách này chính là:
trong ước mơ có mặt tốt của thực tại, trong thực tại có mặt tốt của ước mơ. Hạnh
phúc chính là sự kết hợp được cả ước mơ và thực tại.
“Hãy nuôi dưỡng tầm nhìn
và ước mơ của bạn vì đó là hạt giống tâm hồn bạn là con đường đưa bạn đến
những thành tựu lớn nhất của cuộc đời mình”
Tân Thủy, ngày 14 tháng 11 năm 2019
CBTV:
Đào Phi Tân