"Gửi ba thân yêu của con!
Lâu rồi ba không gửi thư về, cả nhà mình ai cũng mong và nhớ ba nhiều lắm. Bé Ốc cứ nhắc ba hoài à, những lúc nhớ ba, em lại chạy tới ôm mẹ và hỏi: “Khi nào ba về hả mẹ?” giống y hệt như con ngày xưa cũng hay hỏi mẹ như thế mỗi khi ba vắng nhà thật lâu.
Bài viết xúc động của học
sinh “ Tiếp sức cuộc thi em yêu lịch sử Việt Nam”
"Gửi ba thân yêu của con!
Lâu rồi ba không gửi thư về, cả nhà mình ai cũng mong và nhớ ba
nhiều lắm. Bé Ốc cứ nhắc ba hoài à, những lúc nhớ ba, em lại chạy tới ôm mẹ và
hỏi: “Khi nào ba về hả mẹ?” giống y hệt như con ngày xưa cũng hay hỏi mẹ như
thế mỗi khi ba vắng nhà thật lâu.
Một tuần nay đài báo nói nhiều về tình hình căng thẳng ở Biển Đông
- nơi mà ba của con canh giữ đang bị đe dọa bởi hành động đặt giàn khoan trái
phép của Trung Quốc, con thấy lo lắm ba ạ. Con lo cho ba - người mà con luôn
yêu thương và tự hào nhất, không biết ba có khỏe không, có ăn uống đầy đủ không
hay sự ngang ngược của đối phương lại làm ba ngày đêm thao thức.
Ba ơi, mắt mẹ đó buồn hơn và những giọt nước mắt lại khẽ rơi trong
đêm vỡ lo lắng cho ba từng ngày. Con mong sao những kẻ có ý đồ xâm lược ngoài
kia có thể hiểu ra lẽ phải.
Sự đúng đắn mà chúng đang đi ngược lại bằng những hành động vi
phạm chủ quyền và những lời nói trắng trợn hũng che lấp sự thật, để Tổ quốc
thân yêu này lại trở về với sự bình yên, để ba của con ngoài đảo xa xôi kia và bao người lính khác được làm
nhiệm vụ trong sự yên tâm của những người thân trên đất liền, để những người
vợ, người mẹ không phải âm thầm lau đi những giọt nước mắt rơi trên khóe mi
hàng đêm nữa…
Ba ơi, những câu hát và tiếng đàn guitar ngày nào vẫn còn đây, trong trái
tim nhỏ bé của con:
“Ơi biển Việt Nam, ơi sóng Việt Nam!
Qua bao nhiêu thăng trầm mà chiều nay vẫn dịu dàng
Vùi sâu trong đáy những gì yêu thương
Biển lại hátt tình ca, biển kể chuyện quê hương…”
Ngày con còn bé, ba đã dạy cho con về tình yêu đối với biển đảo
quê hương bằng những câu hát êm đềm như thế. Nó đó ăn sâu vào tiềm thức của con
như một phần máu thịt, như niềm tự hào của con đối với ba và tình yêu mà con
dành cho mảnh đất thân yêu này.
Kể từ ngày ba nhận nhiệm vụ ra ngoài đảo, con không còn nghe ba hát
những giai điệu ngọt ngào ấy nữa. Nhưng ba biết không, ở nhà mẹ đó thay ba hát
cho chúng con nghe những bài hát về biển, nghe mẹ kể những câu chuyện về những
người lính hải quân đang canh giữ ngoài biển đảo và cả những câu chuyện tình yêu
của ba mẹ gắn liền với biển đảo như thế nào.
Mẹ nói với con và bé Ốc là hai giọt nước mà ba mẹ mang từ biển về,
là những đứa con được sinh ra từ lũng biển, chan chứa niềm yêu thương và sự ấm
áp.
Cho nên, biển đối với con cũng là ngôi nhà thứ hai của mình, con
luôn yêu và luôn hướng về như trái tim của bao người dân đang từng ngày, từng
giờ hướng về Biển Đông, nơi chính quyền Trung Quốc đang lăm le xâm chiếm.
Việc làm của Trung Quốc đó gây bất bình sâu sắc triệu triệu tấm lòng con dân đất Việt
và nhiều bạn bè quốc tế khác. Con gái của ba đã lớn, với tuổi 18, con hiểu được
tầm quan trọng của việc bảo vệ chủ quyền dân tộc, hiểu rỏ hơn về công việc mà
ba đang làm, nhiệm vụ lớn lao mà ba đang gánh vác trên vai.
Cho nên, con càng cảm thấy tức giận hơn với hành động của Trung
Quốc, xót xa hơn cho đất nước mình ba ạ. Tại sao nước Việt Nam mình lại phải
chịu nhiều nỗi đau đến thế? Nỗi đau nào cũng dài và để lại nhiều vết thương...
Hôm trước con có đọc bài viết "Nhà thơ, Tổ quốc và tự
do", nhà thơ Nguyễn Việt Chiến đó nói như thế này ba ạ: “Chúng ta là con
dân của đất Việt, ông cha ta từ ngàn năm trước đã lên rừng, xuống biển để khai
phá, để dựng xây non nước này. Và biển – đảo ấy là một phần gia tài nghèo khó
mà ông cha ta tự ngàn xưa đó không tiếc máu xương, công sức để giữ gìn, để
truyền đời lại cho cháu con hôm nay”...
Chính vì thế cho nên, khi đất nước gặp nguy khó, ngay những đứa
trẻ con nằm nôi như Thánh Gióng bỗng lớn nhanh như thổi để đánh đuổi giặc Ân ra
khỏi bờ cỏi. Lòng yêu nước đó trở thành động lực để các thế hệ cha anh bao đời
nay đứng lên bảo vệ chủ quyền đất nước.
Những anh hùng đó anh dũng hy sinh, bao tấm lưng đã ngã xuống như
Phan Đình Giót lao cả thân mình lấp lỗ châu mai, anh hùng Tô Vĩnh Diện lấy thân
mình chèn pháo… Một dân tộc như thế hoàn toàn xứng đáng có được sự bình yên và
hạnh phúc đúng không ba?
Và con cũng tin vào thế hệ trẻ chúng con có thể hiểu được trách
nhiệm của mình đối với Tổ quốc. Bản thân con sẽ cố gắng thật nhiều để trở thành
một nhà báo giỏi, trở thành niềm tự hào lớn của ba.
Ba ơi, con chỉ có một ước mơ duy nhất lúc này làm sao ba có thể
hoàn thành nhiệm vụ và trở về với gia đình mình – nơi có ba mẹ con luôn yêu ba
và tự hào về ba thật nhiều.
Dẫu biết rằng đất liền và Trường Sa xa lắm, nhưng con tin ba sẽ
nhận được bức thư này của con, những tình cảm yêu thương của con dành cho ba.
Con nhớ ba thật nhiều!
Gửi ba nghìn nụ hôn của ba mẹ con!
Con gái của ba!