Lúc còn nhỏ, tôi luôn háo hức mỗi khi năm mới đến. Nhưng bất chợt một hôm, tôi nhận ra mái tóc cha đã thoáng điểm một vài sợi trắng. Từ đó, tôi hiểu rằng bước đi của thời gian không phải chỉ tính bằng năm. Tôi bắt đầu chú ý hơn đến tháng, đến mùa. Khoảnh khắc chuyển mùa bỗng trở thành một mốc thời gian lắng đọng trong tôi. Tôi yêu và thích những khi trời đất giao mùa, nhất là khi trời chuyển từ mùa hạ sang mùa thu mát mẻ.
Cảm xúc giao mùa
Lúc còn nhỏ, tôi luôn háo hức mỗi khi năm mới đến. Nhưng
bất chợt một hôm, tôi nhận ra mái tóc cha đã thoáng điểm một vài sợi trắng. Từ
đó, tôi hiểu rằng bước đi của thời gian không phải chỉ tính bằng năm. Tôi bắt
đầu chú ý hơn đến tháng, đến mùa. Khoảnh khắc chuyển mùa bỗng trở thành một mốc
thời gian lắng đọng trong tôi. Tôi yêu và thích những khi trời đất giao mùa,
nhất là khi trời chuyển từ mùa hạ sang mùa thu mát mẻ.
Những hạt mưa xuân lất phất bay, những chồi biếc trên
cành cây đã điểm hay những cơn mưa ào ào, xối xả gọi mùa hè... tất cả những
đổi thay nhiệm màu của trời đất ấy đều khiến lòng tôi xao động. Và hơn tất cả,
thời khắc giao mùa giữa hạ và thu bao giờ cũng làm tôi phấp phỏng đến lạ lùng!
Có lẽ bởi tôi yêu mùa thu nhất trong năm, tôi đợi thu về như đợi một người bạn
đi xa quay trở lại...
Thu sang thật là dịu nhẹ khi bỗng một ngày ai đó nhận
ra, bầu trời dường như trong hơn, cao và xanh hơn. Cái nắng rát bỏng, đổ lửa
của mùa hè đã dịu đi nhiều lắm. Bên kia, vài đốm lửa thoắt ẩn hiện giữa nền lá
xanh sẫm của những bác phượng già. Có phải phượng đã chắt chiu bao nhiêu gió,
bao nhiêu nắng, bao nhiêu mưa của hạ để chưng lọc nên những bông phượng rực đỏ
cuối mùa ấy mà tạm biệt hạ và để đón thu sang? Dọc theo hai dãy phố, sắc bằng
lăng cũng đã nhạt màu. Nó không còn ngăn ngắt tím đến nao lòng nữa. Con sông
trước nhà không còn cuộn lên ngầu đỏ. Dòng sông trở nên dịu dàng, e ấp như cô
bé tuổi mười lăm. Tất cả giăng giăng xung quanh ngôi nhà quen thuộc một không
khí êm êm, dịu mát, mềm mại, khiến ta mỗi khi thức dậy đều mang một cảm giác
bâng khuâng.
Mới mấy hôm trước đây thôi ai cũng ngại ra đường vì
nắng gắt, vì những cơn mưa bất chợt ập xuống không báo trớc bao giờ, vì sấm
chớp thình lình, nhưng hôm nay ta lại thèm được thong dong đạp xe dưới những
hàng cây tán rộng. Ta bắt gặp những cô bé, cậu bé ngồi sau lưng mẹ xúng xính,
hân hoan. Thì ra bé con đang được mẹ dẫn đi chuẩn bị đồ dùng cho năm học mới.
Ôi! Cái ngày đầu tiên tôi đi học thoáng vậy mà đã đến cả chục năm. Thời gian
trôi qua nhanh thật! Miên man trong dòng ký ức, tôi nghe trong hơi gió thoang
thoảng hương hoa sữa chưa kịp nồng, mới chỉ đủ gợi ra những vương vấn dịu êm.
Thu
đến, dường như ai cũng gượng nhẹ hơn. Nhịp sống chùng chình hơn, không còn
quá ồn ào, hối hả. Những công sở, những ngôi trường sau lúc tan ca lặng ngắt,
trầm tư. Những bến đò, những bờ sông, buổi chiều cũng bắt đầu hoang vắng.Trời
chiều hơi se lạnh. Phải chăng vì thế mà mọi người chỉ mong sớm quây quần ấm
cúng bên bữa cơm chiều. Một thoáng bâng khuâng, tôi nhớ tới lời cha: thời gian
chảy trôi, mọi sự cũng đổi thay, cuộc sống sẽ có thêm ngã rẽ, hãy tự tìm lấy
hạnh phúc cho mình. Tôi vẫn băn khoăn “thế nào là hạnh phúc”. Chợt tôi nhìn
sang bên kia con phố, một cụ bà dừng đẩy xe lăn, lấy ra chiếc ghế con, ngồi
xuống ngay bên cạnh. Ông đang nghiêng đầu về phía bà. Bà giở quyển sách khá
dầy, giấy màu nâu xỉn, chậm rãi đọc và ông lim dim mắt lắng nghe. Tôi bỗng hiểu
thế nào là hạnh phúc. Hạnh phúc ấy là khi ta được mãi bình yên bên những người
yêu quý. Hạnh phúc giản đơn và bình dị thế thôi.
Trời
đất chuyển mùa, lòng ta cũng nao nao bao nhiêu cảm xúc. Ta nhớ nhung, nuối tiếc, ta hí hửng, vui tươi... Ta thấy mình mỗi ngày thêm
mỗi lớn, thấy mình phải sống sao cho có ý nghĩ hơn với bước đi của nhịp thời
gian.
Nguyễn Thị Lệ Hương