Lời thầy dạy thuở ấy…
Thầy
dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không
biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.
Gửi những người chèo đò mải miết
giữa sông xưa.
Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những
dòng đời xuôi ngược…
Con
còn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hơi sương, chiếc
cặp sách cũ, nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian đã theo chúng
con đi hết những năm tháng cuối của thuở học trò có lớn mà không có khôn…
Bụi
phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt chúng con
những bài học về cuộc đời.
Thuở
ấy, chúng con nào biết làm người phải có lấy một ước mơ, dù giản dị, nhỏ nhoi
hay cao sang to lớn. Chiếc bảng đen, từng trang giấy trắng, những lời giảng dạy
của Thầy chính là đoạn đường dài dẫn chúng con với những ước mơ đầu tiên ấy!
Thưở
ấy, chúng con nào biết cuộc đời chỉ có những bà tiên và ông bụt, rằng Lý Thông,
mụ gì ghẻ, hay quỷ dữ chỉ có trong truyện mà thôi… Cuộc đời này vẫn luôn là bài
một bài toán khó, mà đi hết cả quãng đường dài chúng ta mới nhận ra chẳng có
lời giải nào tốt hơn ngoài hai từ “trải nghiệm”.
Thầy
dạy rằng bước vào đời chúng con cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết
yêu thương, để đối tốt với những người ngay và tránh xa những toan tính, bon
chen của những kẻ độc ác.
Thưở
ấy, chúng con nào biết “tha thứ” là một động từ đẹp nhất chỉ sau “yêu”. Thầy
dạy chúng con đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến
cho những người đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay
lại… Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con
người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.
Thưở
ấy, chúng con nào biết cậu bạn kia lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm
ruộng lúa, đâu biết cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp kia tối qua thức
khuya trông em cho mẹ ốm, đâu biết cậu bạn bên cạnh mình có người thân bệnh
nặng nên bỏ học thường xuyên…
Chúng
con vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây thơ nhìn cuộc đời bằng một ánh nhìn như vốn
dĩ, mà vô tình lãng quên đi đằng sau nó có thể là cả một câu chuyện dài.
Thầy
dạy chúng con hãy biết để ý và chăm sóc đến những người xung quanh, hãy biết
trân trọng những điều tưởng như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có
một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn… khi mà hợt hời và vô tâm đã bỏ xa
khoảng cách giữa những con người.
Thưở
ấy, chúng con nào biết cuộc đời luôn là những vòng quanh. Những khúc gập, những
quanh co, những thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về
cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời con không có những khúc ngoặt, hiển
nhiên nó đã vô nghĩa đi rất nhiều rồi.
Thầy
còn dạy chúng con phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía
trước còn nhiều lắm những chông gai… Quá nửa cuộc đời con đã sống như lời thầy
dạy, con lớn thêm một chút rồi, thầy ơi…
Dẫu đông dài, hạ trắng,
nắng gắt hay mưa giông…
Những người chèo đò vẫn
mải miết qua sông đưa khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya,
lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những
đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…
Hồng Phương